BÁC ƠI!
Trong số những người mà không thể có mặt khi Bác mất, người ân hận nhất là nhà thơ Tố Hữu - lá cờ đầu của thơ ca cách mạng Việt Nam. Nhà thơ mà Bác thương như con. Những ngày tháng cuối Bác ốm trên giường bệnh, nhà thơ đang đau tim rất nặng nhưng cứ nấn ná ở bên Bác mà không đi chữa bệnh. Bác thương lắm, Bác bảo: "Chú chủ quan lắm! Có bệnh thì phải chữa, vào bệnh viện để mà các bác sĩ chữa cho. Đừng lo lắng gì cho Bác cả! Ở đây còn có nhiều người". Thế là để Bác yên lòng mới vào bệnh viện chữa bệnh. Mà có ngờ đâu chưa kịp ra viện thì Bác đã đi rồi. Mồng 6 khi cử hành tang lễ Bác, nhà thơ mới từ bệnh viện chạy về trong nỗi đau nghẹn đắng, nên trong bài thơ "Bác ơi" nhà thơ đã viết bằng chính cảm xúc và nước mắt của mình:
"Chiều nay con chạy về thăm Bác
Ướt lạnh vườn cau, mấy gốc dừa!
Con lại lần theo lối sỏi quen
Đến bên thang gác, đứng nhìn lên
Chuông ôi chuông nhỏ còn reo nữa?
Phòng lặng, rèm buông, tắt ánh đèn!
....
Trái bưởi kia vàng ngọt với ai
Thơm cho ai nữa, hỡi hoa nhài!
Còn đâu bóng Bác đi hôm sớm
Quanh mặt hồ in mây trắng bay... "
...